Kỷ niệm 30 năm ngày ra trường Khóa 2 – THSP Quảng Bình (1993 – 2023)

BA MƯƠI NĂM – VỀ MIỀN KÝ ỨC

Trong không khí vui tươi, phấn khởi của những ngày hè đầy ý nghĩa, bên dòng sông Nhật Lệ thơ mộng, thầy và trò cựu giáo sinh Khóa 2 – Trường Trung học sư phạm Quảng Bình hội ngộ về đây để kỷ niệm 30 năm ngày ra trường. Dẫu xa xôi, cách trở, với những bộn bề của công việc và lo toan của cuộc sống, nhưng tất cả đều gác lại riêng tư để niềm vui của ngày Hội khóa hôm nay được đông hơn, đầy đủ và trọn vẹn hơn.

30 năm, thời gian đủ để một người sinh ra, đến tuổi lập thân. Nhanh thật đấy! Nhớ lại những ngày ấy cách đây đã 30 năm, chúng ta bước vào Trường THSP Quảng Bình với tất cả những gì hồi hộp, lo lắng, lạ lẫm, biết bao khó khăn, vui buồn xen lẫn. Điều kiện lúc bấy giờ, gọi là trường chuyên nghiệp nhưng tất cả rất tạm bợ, khó khăn, thiếu thốn rất nhiều. Cả thầy và trò chúng ta hàng ngày lên giảng đường trong nhà kho của Công ty Thương nghiệp, cửa giảng đường là một cánh cửa lùa duy nhất, mùa nắng chẳng khác nào lò nung, mùa đông thì như ở trong hang tối. Ký túc xá của chúng ta là những dãy nhà cấp 4, mà nắng cũng đến thăm, mưa cũng ghé chơi, gần chục sinh viên tá túc trong căn phòng chưa đầy 20m2, nhiều đêm phải thức vì có những vị khách không mời vẫn đến, tự nhiên như ở nhà của mình.

Rồi những bữa cơm nhà bếp tập thể, ăn xong rồi vẫn hỏi đùa nhau mình đã ăn chưa nhỉ? Để cải thiện bữa ăn, sáng chúng ta lên lớp, chiều chăm vườn rau. Rồi có nhiều ngày nghỉ cuối tuần chúng ta ở lại, không về quê, cùng thầy cô lên Rú Trạng chặt gai về tu bổ phên dậu của trường. Không phải người đi rừng chuyên nghiệp, nhưng chúng ta cũng cơm nắm cho bữa trưa ở rừng, nhiều bạn không quen, gai cào xước da, chân rướm máu. Vậy mà, miệng vẫn cười tươi, cười nói líu lo.

Khó khăn là vậy, vất vả nhiều lắm nhưng không thể lay chuyển tinh thần của những chàng trai, cô gái giáo sinh tuổi đôi mươi với lòng đầy nhiệt huyết. 120 con người ngày đêm miệt mài rèn đức, luyện tài để ngày mai lập nghiệp, say sưa với bài giảng của thầy trên lớp, trăn trở với những trang giáo án chưa thuộc cho ngày mai tập giảng. Ngoài giờ học cũng thể thao, văn nghệ, vui thâu đêm bên đống lửa trại ngoài rừng dương bên bãi biển. Cũng có buổi cúp cua, trốn thầy cô, hái dừa nhà ai đó để làm tan cơn khát … mà không cần xin phép.

Vâng, những kỷ niệm thật khó quên!

Giữa cái nắng tháng 6 cách đây tròn 30 năm, chúng ta kết thúc khóa học, phấn khởi cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp – tấm vé thông hành – sản phẩm của hai năm vất vả đèn sách học tập, rèn luyện để hăng hái bước vào nghề “trồng người”, nghề vinh quang và cao quý mà chúng ta đã lựa chọn. Nhưng, một lần nữa khó khăn, thách thức lại trêu ngươi, dường như muốn thử thách chúng ta thêm một lẫn nữa. Vào nghề có bạn sớm, có bạn muộn, có bạn thuận lợi, có bạn khó khăn phải lội trên cát bỏng rát hàng cây số, có bạn phải băng rừng, vượt suối để đến trường, đến với học sinh, gieo con chữ trên những bản làng mà suốt ngày chỉ có tiếng chim kêu, vượn hót. Có nhiều bạn phải sống “3 cùng” với những người không quen biết, khác về văn hóa, lạ về tập tục, bất đồng về ngôn ngữ; gian nan lắm, muốn khóc lắm, muốn bỏ nghề lắm nhưng …. tất cả đã vượt qua.

Khó khăn thế, cùng với bộn bề lo toan của cuộc sống mưu sinh; cơm, áo, gạo, tiền, rồi chồng con, gia đình, nhưng với sức trẻ, với tình yêu nghề, lòng yêu con trẻ, một lần nữa chúng ta vượt qua tất cả. Trong số 120 bạn ngày ấy, đến hôm nay gặp lại, nhiều bạn của chúng ta có thể nói là thành đạt trong cuộc sống và trong sự nghiệp. Nhiều bạn đã là nhà quản lý giáo dục; có bạn là lãnh đạo của một cơ quan, tổ chức; có bạn quay trở lại trường công tác cùng thầy, cô của mình; có bạn vẫn là người vẫn miệt mài “chèo những chiếc đò sang sông”; có bạn đã chuyển sang công tác ở một lĩnh vực khác; đa số chúng ta hoàn thành chương trình giáo dục đại học; có bạn, mới hôm qua đây thôi, kịp bước lên bục danh dự, nhận tấm bằng thạc sỹ – Tấm bằng của sự nỗ lực không biết mệt mỏi của những người miệt mài chèo đò, chở những thế hệ học trò sang sông.

Nhớ lại, thấy vinh dự nhiều lắm chứ!

Không có khó khăn nào mà chúng ta không vượt qua!

Thời gian có thể làm phai mái ngói, phủ rêu xanh những bức tường, nhưng không thể làm phai những tình cảm, những kỷ niệm ngọt ngào, thuần khiết mà chúng ta đã có trong những năm tháng bước vào đời. Chúng ta không thể quên tình cảm, tình yêu thương của thầy cô đã dành cho chúng ta.

Có ai đó đã nói “Không thi lại, không phải đời sinh viên”. Có thể lắm chứ! có ai trọn vẹn được đâu? Nhưng sự “không trọn vẹn đó” đã làm thầy cô chúng ta đau lòng. Ta nhớ, bài thi lại năm đó với tựa đề:

 Phân tích câu ca dao:Anh tưởng nước giếng sâu,

                                  Anh nối sợi gàu dài,

                                  Ai ngờ nước giếng cạn,

                                  Anh tiếc hoài sợi dây”.

Thầy cô có trách mắng gì chúng ta đâu, thầy cô vẫn cười rất hiền, nhưng trong sâu thẳm chúng em biết rằng thầy cô buồn lắm. Sau này vào đời, đứng trên bục giảng, chúng em mới hiểu, làm người đã khó, làm thầy còn khó gấp trăm vạn lần.

Dẫu ở phương trời nào, dẫu cuộc sống có nhiều khó khăn, thăng trầm nhưng trong lòng chúng ta vẫn không nguôi nhớ về trường xưa, lớp cũ; không nguôi nhớ về các thầy cô giáo. Chính nhân cách, đạo đức nghề nghiệp, tấm gương sáng của các thầy cô đã tạo nên sức mạnh, chắp cánh cho chúng em bước vào đời. Chính các thầy cô đã trở thành động lực, tiếp thêm sức mạnh tinh thần, trí tuệ để chúng ta bước tiếp trong sự nghiệp của mình.

Thật vinh hạnh cho chúng ta –

Những người nối tiếp sự nghiệp trồng người!

30 năm đã trôi qua, 30 mùa phượng hồng thắp lửa rồi chia xa. Trong chừng ấy thời gian, mỗi độ hè về, trên con đường lập nghiệp, chúng ta chợt bắt gặp đâu đó một chùm phượng đỏ, một tiếng ve ngân, hay một chùm bằng lăng tím, cảm giác bâng khuâng và những nỗi nhớ không tên cứ ùa về day dứt. Lúc này đây, chạm vào nỗi nhớ, sao ta vẫn thấy lòng mình như trẻ lại – tuổi trẻ của những ­ước mơ khát vọng, của những kỷ niệm đong đầy trong tâm tưởng; những rung động đầu đời với những niềm hạnh phúc đắng cay, những nỗi đau ngọt ngào của những ngày x­ưa không bao giờ xưa cũ,…

Và năm nay, khi những nỗi niềm không tên ấy lại cứ ùa về, càng thêm thôi thúc, bởi tất cả chúng ta đang háo hức, chờ đợi một cuộc hội ngộ sau 30 năm xa cách. Tất cả đã trở về trong cuộc hội ngộ đầy niềm vui hân hoan này. Hôm nay khi chúng ta có mặt ở đây, có những thầy giáo, có bạn cùng khóa thân thương ngày nào đã ra đi, họ đã trở thành người thiên cổ. Tự đáy lòng mình, chúng ta hãy thắp một nén tâm nhang để tưởng nhớ và luôn lưu giữ trong tim những hình ảnh tốt đẹp về họ. Cũng còn nhiều bạn, vì hoàn cảnh gia đình, công tác xa không kịp về gặp mặt. Xin được gửi đến các bạn lời chia sẻ sâu sắc, chân thành nhất.

30 năm là một quãng thời gian khá dài trong cuộc đời mỗi con người. Đó là khoảng thời gian đủ để một người từ mái tóc xanh mượt chuyển sang màu tiêu muối, nhưng nó càng có ý nghĩa hơn đó là khoảng thời gian để chúng ta lập nghiệp và khẳng định bản thân mình. Hôm nay, chúng ta tụ hội về đây, trên khuôn mặt ai cũng rạng ngời, phấn khởi, ai cũng đã trưởng thành. Đằng sau sự trưởng thành đó là gia đình của các bạn, là tình cảm của các thầy cô ngày ngày vẫn lặng lẽ dõi theo mỗi bước đi của chúng ta. Giờ đây, nhiều bạn đã có những thành công trên con đường lập nghiệp. Dẫu những thành công ấy chưa thỏa lòng mong ước và sự kỳ vọng của các thầy cô giáo và cũng chưa phải là đích đến cuối cùng của mỗi chúng ta, nhưng cuộc gặp gỡ này chính là dịp để chúng ta gửi lời tri ân của một thế hệ học trò đến với các thầy cô giáo kính yêu của mình.

Ba mươi năm –

Một chặng đường đã đi qua trong niềm vui và sự tự hào.

Chặng đường phía trước với cả những gánh nặng trên vai

đang chờ chúng ta tiếp bước!

Gặp lại nhau, chúng ta vẫn thấy trẻ trung như ngày nào, vẫn thấy mình còn nhiều ước muốn vươn lên, khát khao cống hiến nhiều hơn nữa để xứng đáng truyền thống của trường, với thế hệ thầy cô giáo đi trước. Ba mươi năm nhìn lại, bâng khuâng với những lỗi lầm của tuổi học trò ngày nào khiến các thầy cô phải phiền lòng, nhưng nhờ sự bao dung, độ lượng của thầy cô, của bạn bè mà bây giờ chúng ta nhận ra rằng, mọi thứ có thể mất đi, nhưng tình người vẫn còn đó, giá trị đạo đức không bao giờ mất, không bao giờ đổi thay.

Cuộc hội ngộ này, cũng là dịp để chúng ta ôn lại những kỷ niệm xưa, thắp sáng ngọn lửa yêu thương của tình bè bạn, tiếp thêm sức mạnh cho mỗi người, để chúng ta vững bước, tự tin hơn nữa trên con đường lập nghiệp. Hãy giang rộng vòng tay, ôm nhau thật chặt, ôn lại kỷ niệm ngày xưa, rũ bỏ bao bộn bề lo toan của cuộc sống để được đắm mình trong tình yêu thương thuần khiết, trong sáng của ơn thầy, nghĩa bạn và cùng nhau hư­ớng về chương trình Hội khóa:

“BA MƯƠI NĂM – VỀ MIỀN KÝ ỨC”

– Thưa thầy, chúng con đã về đây!

– Bạn đấy ư, sao mà lâu đến thế?

Để có được buổi gặp mặt đầy ý nghĩa và trang trọng hôm nay, sau một thời gian chuẩn bị, tất cả các bạn cùng khóa đã phải cố gắng rất nhiều, với bao công sức và sự tận tụy. Mong muốn làm sao có cuộc hội ngộ thật sự ý nghĩa, chu toàn; kỳ vọng về mặt tình cảm thì nhiều, nhưng thời gian và sức lực có hạn, sẽ có những thiếu sót, những điều chưa toại nguyện…  mong thầy, cô và các bạn chia sẻ, thông cảm cho những gì mà mình chưa thực sự hài lòng.

Trong không khí ấm áp của tình thầy trò, tình bè bạn, một lần nữa trân trọng kính chúc sức khỏe các thầy cô giáo và toàn thể các bạn. Chúc tất cả chúng ta hưởng trọn niềm vui của ngày hội khóa đầy ý nghĩa này! Chúc mái trường nơi chúng ta đã từng học mãi mãi là điểm đến, là địa chỉ tin cậy trong sự nghiệp trồng người của mảnh đất địa linh nhân kiệt, có truyền thống hiếu học, cách mạng, anh hùng.

Một số hình ảnh hoạt động của Hội khóa tại Trường Đại học Quảng Bình:

 

Đồng Hới, Tháng 6 năm 2023